Ngô Thiên Tú

Tưởng Mẹ

Chấp đôi gánh - trên đôi vai yếu đuối
Đêm từng đêm - lầm lủi theo bóng đường
Mưa mịt mù - từng giọt ướt vóc mai
Chẳng ngại ngần - chỉ mong con khôn lớn
 
Dù sương giăng - dù gió lùa mưa lạnh
Bàn chân thon - trên chiếc gánh nặng nề
Vẫn bước đều - trong chiếc áo bạc vai
Thầm lặng lẽ - dưới ánh đèn phố thị
 
áo quần mới - cùng trang sách vở
Mua cho con - từng năm học tựu trường
Đón học về - lòng mẹ lại vui vui
Nghe con kể - chuyện thuộc bài trên lớp
 
Bao nhiêu năm - miệt mài theo chữ nghĩa
Vai mẹ hiền - mềm yếu hằn vết chai
Mái tóc đen - theo ngày tháng điểm sương mờ
Mẹ hy sinh - cả cuộc đời cho con trẻ
 
Đêm qua đêm - bên ánh đèn dầu loe loét
Mẹ dạy con - ngọng nghịu học đánh vần
Ôm vào lòng - mẹ thường dặn con thơ
Cố gắng học - để sau này đỡ tủi
 
Con khôn lớn - mẹ hiền hay bệnh hoạn
Ra xứ người - bất hiếu bỏ mẹ thương
Nhớ con xưa - mẹ hay khóc u buồn
Tim hấp hối - mỗi lần về thăm mẹ
 
Nay còn đâu - người mẹ hiều yêu dấu
Lần cuối cùng - gặp mẹ bên giường đau
Nhìn mẹ nằm - trong dáng yếu xanh xao
Mắt con ướt - theo nhịp buồn chai nước biển
 
Tuổi mẹ già - hay ốm đau bệnh hoạn
Con không kề - chăm sóc lại ra đi
Chúc thọ mẹ - mà hồn con ray rứt
Giấu xót xa - sao lệ ướt mi trào
 
Tin mẹ mất - từ phương xa không về kịp
Để lại con - là một lá thư buồn
Dặn với dò - như con hãy còn thơ
Nhìn quan tài - mẹ ơi đau xót lắm
 
Cuộc đời mẹ - là chuỗi ngày lam lũ
Con lớn lên - bằng chiếc gánh cơ hàn
Cả cuộc đời - và cả một trái tim
Con bất hiếu – không kề bên chăm sóc
 
Hồn nghẹn tủi - con quỳ bên cạnh Mẹ
Cắn bờ môi - nước mắt chảy ngậm ngùi
Thầm van mẹ - tha thứ tội ly hương
Không bên Mẹ - trong tuổi già bóng xế
 
Phút lâm chung - Mẹ như chờ đợi
Con trở về nhưng không kịp - Mẹ ơi
Tưởng nhớ Mẹ - con nghe tim rũ chết
Chiếc gánh đêm – đang đè nặng tâm hồn

Được bạn: vdn 25.5.07 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tưởng Mẹ"